Dẫu có đôi lần mình hẹn thề với đớn đau Sẽ chẳng để trái tim mất mát thêm một lần nào nữa Sẽ chẳng để ai khác bước thêm vào ngôi nhà đã đóng kín cửa, Cuộc đời phía trước cứ vậy mà đi tới, chẳng màng vết xe hôm qua đã lăn bánh đi đâu. Dẫu có đôi lần nước mắt úa trên thân thể nát nhàu Mình vẫn muốn được một lần định đoạt chính bản thân Vẫn muốn là người vẽ nên bức tranh đẹp nhất cuộc đời Vậy mà vẫn bàng hoàng mỗi sớm tinh mơ, Vẫn cuống quýt chạy đi tìm hơi thở người thương trong từng góc kỷ niệm. Ai đã mang đi những yêu thương ném vào quên lãng Ai đã tượng hình một giấc mơ thật khác cho đời, cùng ai? Ngày mình khóa trái tim yêu mang về cùng nỗi cô đơn buốt cả đường dài Cơn mưa có gột rửa biết bao vẫn chỉ thấy một màn đêm tê tái Dẫu biết người đi là cuộc đời sẽ chẳng còn bình yên Vẫn dặn lòng: "Ừ, thôi đừng sợ!" Sợi tơ đã đứt dẫu cố nối cũng là những vụn vỡ cứa vào lòng nhau Khi trong trái tim người là một bóng hình rất khác. Ngày mình ngồi đối diện nhau trong quán cafe đã từng là kỷ niệm chung chẳng dám nói về mất mát Chỉ cố giữ trong nhau an yên, ánh mắt ráo hoảnh hẹn một ngày gặp nhau thật gần. Dẫu chẳng cùng nhau đi hết một thời đắm say. Viết tặng T. L 22.8.2017 P.Hy